Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.

Cậu nhớ về tuổi thơ đã trôi qua như thế nào, buổi trưa yên ả, cậu có cảm giác như là, đã từng, thật lắm, thân thuộc lắm, không phải lúc nào cũng thế, cậu nhớ ngày hè năm cấp hai, ký ức ùa về như một dòng suối, trong lành, tươi mát, cậu nhớ chiếc xe đạp ngày đó, những lần cãi nhau với ba mẹ mình, cậu đã nói dối rất nhiều, bồng bột, non dạ, cậu lặng nhìn khoảng thời gian dậy thì, trời thu êm ả mơ ngày trước, tiếng đàn ở bến Tầm Dương năm ấy còn đâu đây.

Chân bước trên đất đai thực tại.

Cậu nhìn bầu trời chậm rãi áng mây bay, đường chân trời một màu đỏ thẫm, cậu nhìn những ánh mắt long lanh, mộc mạc, thời gian, không gian gồm thu vào mắt cậu, cậu có nụ cười bỗng chợt nở trên môi. Cảnh vật vẫn tươi mới như ngày hôm qua, con đường xưa, hàng thông, kỷ niệm trở về và đẹp tựa giấc mơ, lửa lòng cậu âm ỉ, âm ỉ, cậu cúi đầu cho ngày mai đến, cho đôi chân mình vững bước, để đi, để ngồi, để sống một cuộc đời đàng hoàng, thảnh thơi mà sâu sắc, cậu chớ quên lời mẹ dặn, nồi canh hôm nay phải nấu cho thật kỹ, nghệ thuật là liều thuốc bổ, nghề của cậu là nghề uốn nắn tự thân, cậu chớ quên mình đã từng trở nên thế nào vào ngày trước, bước đi dưới bầu trời lộng gió, tiếng lá vàng chao liệng trong thinh không rì rào, xào xạc, bên trên, chim từng đàn đang hướng về nguồn cội, cậu tự nhắc nhở mình..

Xới một thìa cơm, thời một thìa thức, răng môi tròn đầy, công phu chớ phụ người gieo trồng, vun đắp. Bẻ một cọng rau, vo một vò gạo, mắt sáng ý trong, thời gian có bao, lúc bấy giờ cớ sao còn mơ ngủ!?

Thái một vầng chanh, cậu lặng nghe lửa lòng mình huyên náo, hình ảnh con thuyền Noah, toà lâu đài bay của pháp sư Howl trở nên sống động trong tâm trí cậu, bầu trời tháng 12 đã bắt đầu xuất hiện những cánh chim, ngoài kia, con người ta đã bắt đầu trang hoàng cho những chuỗi ngày sum hợp, em ở đâu, những công trình được đốc thúc, những khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức, cũng có những khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu, chắc hẳn ai cũng có cho mình những câu chuyện rất riêng, riêng cậu, buổi tập ngày hôm nay khá thành công, mồ hôi ra khá nhiều, cậu vẫn đang chuẩn bị cho mình trạng thái thật tốt để lắng nghe.

Đầu đội dưới khung trời thái hư.

Được hát dưới hoàng hôn, cậu được hoà giọng mình cùng thiên nhiên hùng vĩ, núi rừng trầm hùng, đồi mây se lạnh, cảnh tượng thật ngoạn mục, cậu vẫn còn lưỡng lự, cậu không nỡ bỏ lại ánh chiều tà dần buông ,,10 năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn.." lặng nhìn những gì đang, cậu cúi đầu. Gửi một lòng biết ơn sâu sắc vào hư không, cậu nhớ mình đã từng vô ơn thế nào vào ngày trước, cậu nhớ rõ ràng, nhẹ nhàng thôi, có những kỷ niệm xô cậu té chỏng queo, cậu nhớ hình ảnh cây dừa trong trời giông bão, bầu trời hôm nay thật đẹp, rất thích hợp để cậu đi bơi và ngọn cây vẫn quằng mình mỗi khi đón gió, cây vẫn thản nhiên, mặc cho ngọn hùng phong vần vũ, mưa vẫn rơi, nước vẫn thấm sâu vào lòng đất, và rễ, cậu thèm một nồi canh bắp cải ngọt, chỉ bắp cải ngọt thôi, tỏi nữa, một ít thịt bằm càng tốt, vậy mà ngon vô cùng.Màn đêm, cậu không biết con người ta sẽ nghĩ gì khi không ngủ được nhưng ai mà muốn suy nghĩ chứ, Himalaya là ngọn núi nào, cậu muốn được một lần đón bình minh lên trên tận đỉnh, cậu muốn nhìn ông mặt trời gần hơn dù hàng triệu năm ánh sáng, cậu mỉm cười nghĩ đến những vì sao xa. Đi bộ trên con đường vắng, cậu nhận ra được nhiều điều, nhiều điều cậu nhận ra, cậu cứ đi đi, bước từng bước cậu mặc kệ, haha, cậu cười cậu mắc cười, vừa đi vừa viết, cậu thấy vui, khi mà cuộc đời còn cho cậu được đi được cười, cậu nghe nhiều, đi nhiều và nhìn nhiều, cậu nghĩ cũng nhiều, chỉ mong sao cho ngày mai, ngày mai, một ngày mai mà ai cũng xứng đáng được có, ai cũng được bước trên đôi chân của tự thân, chậm rãi, vững vàng, không vướng bận, chân cậu lướt qua Trần Thiện Chánh, Sư Vạn Hạnh rồi biển bán xe trả góp, 2 vạn 6560 bước chân là số bước cậu đã đi được ngày hôm đó. Về lại quán quen, bác vẫn ngồi và cậu vẫn luôn vẫy tay chào bác như mọi khi. Hôm nay lạnh, một cái lạnh chưa từng có nơi đây, không khí có vẻ ấm cúng hơn khi mà những khuôn mặt vẫn còn nhận ra nhau, hàng bằng lăng vẫn thế, cậu có cảm giác rằng rễ cây đã cắm sâu hơn rất nhiều so với ngày cậu rời đi, mới một tháng đó thôi vậy mà. .

Ơn thầy, nghĩa bạn, mưa chiều sương sớm đời vô thường.

Đi, cậu muốn là con sư tử, cai quản khu rừng của tự thân, năm 20 tuổi, cậu ngỡ mình là chúa sơn lâm, cậu ngỡ mình là một chú sư tử đã đi rừng rất giỏi rồi, đã cầm chắc khu rừng mình trong lòng bàn tay, năm 25 cậu vẫn ngỡ như thế đó nhưng nào ngờ cậu vẫn là một vị khách lạ và nào ngờ đâu khu rừng kia rộng lớn khôn cùng. Những ngày cuối cùng của tháng 12, cậu vẫn thế, vẫn thức dậy, nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa, đôi lúc cậu cũng đi ăn cưới và cũng có ngày cậu cùng bạn mình cùng dân tộc mình cùng ngồi xem đá banh. Cậu biết, nếu không có nhà cậu, không có những người xung quanh thì khu rừng của cậu chỉ là khung củi hẹp, cậu dành một tiếng gầm shout out cho những gì đang có mặt nơi khu rừng cậu, những gì cậu trân quý cũng như những gì cậu giận hờn ghét bỏ, đậu phộng, bắp cải ngọt và Budweiser, đôi khi những điều cậu viết thật ngớ ngẩn, cậu chỉ muốn ăn bữa cơm chiều cho thật ngon, đi một bước cho thật thảnh thơi, uống một ly bia hay cọ toilet cũng cho thật đã đời, há há, người nhỏ bé bấy giờ đã biết mình nhỏ bé, Cậu luôn đối xử tốt với bầy kiến, và thỉnh thoảng cậu lại lồng lên mỗi khi chúng gửi cậu những vết son đỏ thẫm trên da trông thật đáng iu và nổi cả mụn nước, tiếng báo thức đầu ngày nhắc nhở cậu đã phiền phức thế nào vào ngày trước và những người xung quanh mình, hẳn bạn cậu chắc phải rộng lượng lắm mới có thể chịu đựng nổi cậu để giờ đây, cậu đã học được từ bạn mình bài học về sự rộng lượng. Nghĩ về họ, cậu đã bắt đầu biết khiêm tốn hơn, rất rất rất nhiều, cậu không hề khiêm tốn.